NGUYỄN TRỌNG LƯU
Các bạn thân mến,
Có lẽ các bạn sẽ không đồng ý với cách xưng hô này, vì các bạn đã nhiều lần chứng tỏ cho thấy rằng các bạn đã thực sự đẩy lui tôi, đã khai trừ tôi – hay nói cho thấm thía hơn, là các bạn đã khai tử tôi trong trái tim các bạn. Nhưng hôm nay đây, tôi vẫn xin phép được dùng ngôn từ này để trải lòng mình.
Các bạn thân mến,
Nỗi đau này đã gặm nhắm tôi gần ba năm trời, gần ba năm với bao đắng cay chua xót. Bạn hãy thử hình dung, nếu bạn bị người thân quay mặt đi, không muốn nhìn nhận, coi bạn không bằng người xa lạ, họ có thể cười nói, chào hỏi bất cứ ai ngoại trừ bạn, mặc dù bạn cũng đang gần họ trong gang tấc: là con người, bạn có khổ đau không? Các bạn ơi, gần ba năm tôi đã sống, đã trải nghiệm, đã nuốt nước mắt trở ngược về tim, có những lúc muốn gục ngã bởi trái tim mình bị bóp nát thành muôn mảnh, những lúc đó, tôi trở về trực diện với Đấng-Tôi-Yêu, mang những vỡ vụn của trái tim về trao cho Ngài. Tôi chòng chành trao đảo, tôi lẻ bóng cô đơn, tôi muốn trả lại cho Ngài thân xác và sự sống Ngài đã ban tặng tôi. Tôi đến với Ngài để trách móc, để giận hờn và hầu như để gục ngã. Tong cơn đau tột độ, thoạt đầu, tôi cũng hờn trách các bạn, ngày rồi ngày, đêm tiếp đêm, tôi vẫn tự hỏi: chỉ vì một việc quá bé nhỏ và vô nghĩa, điều gì đã đẩy các bạn và tôi ra hai bến bờ xa cách, những việc tôi làm, những lời nói trước đây là vô tư, thì giờ này lại bị lên án và đem ra xỉ nhục – từ đó tôi thấm thía câu nói: “Khi yêu củ ấu cũng tròn, ghét rồi thì bồ hòn cũng cay!” Phân bua ư? Giải thích đúng sai ư? Ý nghĩa gì khi cửa trái tim các bạn đã đóng lại với tôi.
Nhưng các bạn ơi, cửa này đóng thì cánh cửa khác lại mở – và mùa chay này, tôi sát nhập đau thương của tôi vào thập giá Chúa. Tôi cảm nhận thấm thía nỗi đau tôi đang gánh chịu chính là nỗi đau mà hơn 2000 năm trước, chính tôi đã chất trên thân xác Chúa Yêsu, chính tôi đã khiến Ngài gánh vác tội đồ tôi và tôi cúi xin Ngài cho tôi sức mạnh và cùng trải đường Canvê cuộc đời với tôi. Chính ơn trợ giúp đó, chính tình yêu của Đấng yêu thương tôi đã hàn gắn từng mảnh vụn trái tim tôi. Và Ngài đã dìu tôi, dắt tôi đi bình an trong mầu nhiệm mùa thương đời mình.
Mùa chay 2016 tôi đã hòa giải với một người trong các bạn và tiếp nối với nhiều thiện chí hòa hợp – nhưng đôi bờ ngăn cách chưa được nối kết – không hiểu đó là ý của vị này hay của quý bạn, nhưng cách sống và thái độ của các bạn đã là một câu trả lời rất rõ cho tôi biết sự lựa chọn dứt khoát mà các bạn dành cho tôi, đặc biệt vào dịp gia đình gặp mặt vào ngày gần đây nhất. Tôi đã âm thầm, lặng lẽ cúi đầu chào thua, đón nhận điều gì phải đến thì đã đến.
Các bạn thân mến,
Tôi rất thanh thản để thưa với các bạn rằng, trong tôi không còn hờn giỗi, không còn trách móc, tôi đón nhận những gí các bạn đã dành cho tôi như niềm vui ơn cứu độ.
Cám ơn các bạn đã cho tôi hiểu được thế nào là tình gia đình, đã cho tôi được khóc cùng các bạn trong bao nỗi đau cuộc đời, đã được cùng các bạn cười hạnh phúc vì bao niềm hoan lạc. Dù hôm nay không còn nữa, nhưng tận sâu thẳm của tim tôi, những gì đã ghi dấu sẽ chăng bao giờ phai nhạt, nhất là lúc này đây, nó trở thành vô cùng quý giá vì tất cả chỉ còn là dư âm, là kỷ niệm – một kỷ niệm vô cùng trân quý vì tôi chẳng còn cơ hội sống lại điều đã qua.
Cầu chúc các bạn những gì đẹp nhất, hạnh phúc nhất và sung mãn nhất.
Và các bạn rất thân mến, chúng ta đang cùng sửa soạn bước vào Tuần Thánh, những ngày để các bạn và tôi có dịp cô đọng lại đích điểm suốt mùa chay, chúng ta cùng thối nát đi – như hạt lúa mì vùi trong đất, để các bạn và tôi được vươn lên đón nhận ánh bình minh của ngày mới, của sức sống phục sinh và thực sự được tái sinh trong niềm vui cứu độ sau những thử thách đau thương của kiếp người. Đó mới chính là đích điểm mà bạn và tôi đang đồng hành tìm kiếm trong niềm tin vào Đấng đã chết và đã phục sinh.
Alleluya!
Tặng các bạn hai bài thơ như một lời ngỏ của lòng tôi.
Tạ tội
Cửu trùng xa Mẹ Cha ơi có thấu
Giọt lệ buồn xin cạn chén thương đau
Hiếu tình kia con đã chẳng vuông tròn
Trước vong linh xin cúi đầu tạ tội
Từ bụi tro con hoài thai lòng Mẹ
Lớn khôn dần trong bể ải bao la
Nợ tình Mẹ Thái Bình biển cả
Nợ tình cha sừng sững Thái Sơn cao
Tuổi thơ con ôm ấp cả trời yêu
Yêu cha Mẹ, yêu đệ huynh tất cả
Yêu ông bà, yêu xóm ngõ gần xa
Và yêu cả con đường mòn dốc đá
Yêu một đời bên mái ấm Mẹ cha
Yêu anh yêu chị đã vì ta
Một đời vất vả nuôi nhau sống
Hiên ngang ngẩng mặt kiếp phù hoa
Nhưng trời ơi sao đất bằng nổi sóng
Nhận chìm hồn trong cuồng lũ đêm giông
Kỷ niệm xưa giờ đây là nỗi đắng
Giấc miên trường ta đang mỗi mình ta
Ánh mắt nhìn nhau xa lạ quá
Một lời chào sao tiếc rẻ cùng nhau
Ta muốn xé không gian thành muôn mảnh
Cho hồn mình vỡ vụn với thương đau
Ta muốn quên nhưng nào đâu phải dễ
Ký ức hồng luôn gợi phím đê mê
Từ đầu đời bình minh gieo vệt nắng
Dẫu đêm về sợi nắng vẫn không phai
Ta muốn kéo thời gian ngược trở lại
Cho máu đào không mặn chát trên môi
Khép mi vào nghe tình yêu vẫy gọi
Khẽ ru mình êm nhẹ bước thiên thai
(Cát Bụi)
Thầm khóc
Thấp thoáng mộ ai xếp từng hàng
Tôi về tìm tôi chốn nghĩa trang
Mộ bia ghi dấu nào đâu thấy
Chỉ thấy nhân gian quá bẽ bàng
Tôi thắp cho mình một nén nhang
Lạy tạ cao xanh tấm lòng vàng
Lạy tạ mẹ cha ơn sinh dưỡng
Lạy tạ anh em phúc mãn đường
Máu đào yêu dấu trở thành xa
Nước lã ao kia trở thành nhà
Tình sâu cốt nhục tôi vắn số
Thôi đành ôm bóng lẻ riêng ta
Tôi để tang tôi một cuộc đời
Nỗi sầu nhân thế lúc đầy vơi
Vẫn luôn thanh thản tìm nương bóng
Ánh sáng tin yêu dưới mặt trời
Dẫu rằng nhân thế chẳng còn thương
Ấp áp trong tôi mãi vấn vương
Hành trình dương thế xin đi trọn
Mộ đã ghi tên kẻ đoạn trường
(Cát Bụi)